Con không ăn nữa được. Hứa Bất Lan lắc đầu: "Nhưng con tiếc lắm." Tiếc cái gì? Phải chăng là rời bàn ăn? Sự nghiêm túc của cậu bé khiến Sở Dung nghi ngờ đây đều là sự thật. Phó Niên đang bóc vỏ tôm ngẩng đầu nhìn Hứa Bất Lan, rồi lại quay xuống nhìn bốn con tôm còn lại trên đĩa, cậu lặng lẽ tăng tốc độ tay. "Vậy... tối nay con đến nhà cô ăn cơm nhé. Cô sẽ nấu cho con, được không?" Sở Dung gắp con tôm đã bóc vỏ vào bát Phó Niên, sau đó lại gắp một con khác cho Phó Dư.

Hứa Bất Lan chăm chú nhìn động tác từ tốn của Phó Dư, hai bàn tay chắp vào nhau như thể cậu bé đang đấu tranh với điều gì đó. Cuối cùng, cậu bé nghiêm túc lắc đâu: "Con không thể làm phiền cô Sở được, cảm ơn cô đã mời."

Đây không phải là chuyện lớn nhưng vẻ mặt nghiêm túc của đứa trẻ thật sự ấn tượng. Sở Dung định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cô không dám nói.

Hứa Bất Lan thở dài.

Cát Âm Vũ mỉm cười và vỗ nhẹ đầu Hứa Bất Lan, cô nhẹ nhàng nói: "Con thở dài trước mặt ai thế?"

Khóe miệng Hứa Bất Lan sa xuống: "Con xin lỗi cô Sở."

Sở Dung âm thầm cảm thán, đứa trẻ này quả không đơn giản. Hứa Bất Lan thích món ăn cô làm, tại sao Sở Dung lại cảm thấy cậu bé có lỗi với mình?

"Không sao, không sao. Nếu Bất Lan thích món ăn cô làm thì lần sau khi chị Âm Vũ rảnh, hãy đến nhà cô ăn cơm."

Cát Âm Vũ lườm Hứa Bất Lan một cái: "Đứa nhỏ này không biết điêu, hôm nay đã làm phiên cô rồi, sao lại còn đến quấy rầy nữa."

"Không phiên gì đâu. Hơn nữa, Bất Lan cũng rất ngoan, rất đáng yêu." Vẻ mặt Hứa Bất Lan có chút buôn bực, mặc dù không rõ ràng nhưng Sở Dung thấy được. Cô chân thành nói: "Bất Lan thật sự rất ngoan, khiến nhiều người thích lắm." Cát Âm Vũ mím môi, cười một tiếng: "Cô thật biết nói chuyện." Sở Dung cười khẽ hai tiếng, cô thật sự không chỉ nói suông, cô nghĩ mình khi còn nhỏ còn không hiểu chuyện bằng Hứa Bất Lan.

Cô không nhớ nổi chuyện gì từ khi sáu tuổi nhưng cô cảm thấy mình khi đó chắc chắn không phải là đứa trẻ ngoan ngoấn.

[Trước đây tôi thấy có ý kiến cho rằng Hứa Bất Lan và Phó Niên là hai đứa trẻ khô khan, tôi không đồng ý. |

[Tôi cũng vậy, tôi cảm thấy nội tâm của Hứa Bất Lan không như người ta nghĩ. |

[Luôn có cảm giác Bất Lan có chút buồn, không biết cậu bé có vui không. ]

[Tôi thấy hai đứa trẻ này khá tốt, vừa hiểu chuyện vừa thông minh lại còn trưởng thành. ] [Sao trẻ con lại phải trưởng thành từ bé thế? Chúng mới chỉ hơn sáu tuổi mà. ]

"Được rồi! Đã làm phiền gia đình cô cả ngày, chúng tôi cũng nên về thôi." Sau khi Phó Niên và Phó Dư từ từ đặt đũa xuống, Cát Âm Vũ mới đứng dậy, chuẩn bị ra về và nói thêm: "Được ăn cơm với mọi người, chúng tôi thấy rất vui, khi gia đình rảnh rỗi nhất định phải ghé nhà chúng tôi chơi nhé. Sở Dung tiễn mẹ con Cát Âm Vũ ra cửa và dù họ chỉ ở lại chưa đây một tiếng nhưng Sở Dung lại có cảm giác mệt mỏi khó tả. Cát Âm Vũ, dù rất nhẹ nhàng và lịch thiệp với mọi người, đã khiến Sở Dung cảm thấy kiệt sức sau bữa ăn. "Được, lần sau chúng tôi nhất định sẽ đến."

Sau khi tiễn Cát Âm Vũ và Hứa Bất Lan, cũng là lúc giờ ngủ trưa của Phó Niên. Thời gian ngủ trưa là ba tiếng nhưng bây giờ chỉ còn một tiếng.

"Niên Niên, con không đi ngủ?" Phó Dư đã lên tầng đi ngủ, Sở Dung không thấy Phó Niên lên theo nên cô xuống kiểm tra. Cô thấy Phó Niên đang mải mê trong bếp, không rõ cậu đang làm gì.

Phó Niên đáp lại một tiếng rồi mở nắp bình sữa bò. Sở Dung tò mò tiến lại: "Con muốn uống sữa bò? Con còn uống nổi không vậy?" Vừa nấy ăn cơm, Phó Niên đã ăn khá nhiều, riêng một đĩa tôm kho đã bằng khẩu phân bình thường của cậu.

Hơn nữa, sáng nay khi ra ngoài, Phó Niên đã uống một chai, đã đạt mục tiêu hôm nay.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

1.65616 sec| 2410.719 kb